Mỗi hành trình lên nghĩa trang không đơn thuần chỉ là một chuyến đi. Đó là hành trình kết nối giữa người sống và người đã khuất, là sợi dây vô hình của tình thân, là tiếng gọi thầm lặng của tình mẫu tử không gì có thể chia cắt.
Cụ bà ngồi xe lăn đi thăm con – Một hành trình từ trái tim
Bà Trần Thị Thuận, năm nay đã bước sang tuổi 80, sống tại quận Ba Đình, Hà Nội. Đã hai năm trôi qua kể từ ngày người con trai thứ hai của bà ra đi mãi mãi sau một cơn bạo bệnh, nhưng chưa một lần nào bà để lỡ việc đến thăm mộ con. Dù tuổi cao sức yếu, đôi chân đã không còn vững vàng, bà vẫn nhờ con cháu chuẩn bị xe lăn để có thể cùng gia đình thực hiện hành trình hơn 50km lên Công viên Tâm linh Lạc Hồng Viên – nơi con trai bà an nghỉ.
Sáng sớm, cả gia đình bà Thuận tất bật chuẩn bị lễ vật – hoa quả, bánh kẹo, vàng mã và cả những món chay mà con bà từng thích. Trời lất phất mưa, con cháu người đẩy xe, người che ô, từng bước thận trọng di chuyển lên khu mộ. Không ai nói một lời, chỉ có tiếng mưa, tiếng bánh xe lăn lạo xạo và ánh mắt đỏ hoe của người mẹ già vẫn hướng về phía trước.
Đến nơi, bà Thuận ngồi yên trên xe, ánh mắt xa xăm hướng về bia mộ con trai. Trong ánh mắt đó có cả nỗi nhớ, niềm day dứt, sự yên bình và cả sự kết nối thiêng liêng với một người đã khuất. Con cháu bắt đầu lau dọn khu mộ, bày biện lễ cúng, thắp hương. Không khí linh thiêng bao trùm, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Nỗi niềm chưa trọn vẹn của người mẹ
Con trai bà – anh S. – mất khi còn khá trẻ, để lại vợ và ba người con thơ. Anh ra đi khi còn nhiều tâm nguyện dang dở: chưa báo hiếu cha mẹ, chưa lo chu toàn cho vợ con, chưa thấy các con lớn khôn, trưởng thành.
Bà Thuận chia sẻ rằng mỗi lần đến thăm mộ con, bà lại ngồi thật lâu, kể cho con nghe về những chuyện xảy ra trong gia đình – chuyện đứa cháu út biết đi, chuyện con dâu được tăng lương, chuyện mưa bão năm nay đến sớm… Những điều bình thường nhỏ bé, nhưng với bà, đó là cách để giữ kết nối với đứa con trai nơi chín suối.
Bà tin rằng, ở một thế giới khác, con bà vẫn đang dõi theo gia đình. “Tôi chỉ mong con yên lòng, biết rằng ở đây mẹ vẫn khỏe, vợ con vẫn ổn, các cháu đang học hành giỏi giang. Chỉ cần thế thôi là mẹ an lòng”, bà rưng rưng.
Sự hiện diện của người đã khuất vẫn còn đó
Không chỉ riêng bà Thuận, con dâu bà – chị Đỗ Thị Vân – cũng luôn có mặt trong những ngày đặc biệt để đến thăm chồng. Ngày sinh nhật, ngày cưới, ngày giỗ – những ngày mà lẽ ra gia đình còn đủ đầy – chị lại dắt các con lên thăm cha, cùng nhau tưởng niệm và trò chuyện bên phần mộ.
Chị chia sẻ rằng chồng chị trước khi mất đã luôn giữ tinh thần lạc quan. “Anh dặn tôi đừng buồn, phải cố gắng nuôi con khôn lớn, thay anh hoàn thành những điều chưa kịp làm”, chị nghẹn ngào. Và từ đó đến nay, chị luôn cố gắng sống thật mạnh mẽ, không chỉ cho mình mà còn để thực hiện lời hứa trước phần mộ người chồng đã khuất.
Một chuyến đi – nhiều giá trị
Hành trình lên nghĩa trang không chỉ đơn giản là dâng hương, cúng bái. Đó còn là dịp để các thế hệ trong gia đình gắn kết, cùng nhau nhắc nhớ về nguồn cội. Con cháu được chứng kiến sự yêu thương và hi sinh của cha ông, được giáo dục bằng chính những cảm xúc thật và hình ảnh sống động của tình thân.
Hình ảnh bà cụ già ngồi xe lăn, ánh mắt trìu mến nhìn lên bia mộ con, đã khiến nhiều người có mặt ngày hôm đó xúc động. Một số gia đình bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, có người quay sang dạy con nhỏ: “Sau này lớn lên, con phải biết hiếu nghĩa với ông bà, cha mẹ như vậy…”
Thăm mộ không phải là việc chỉ dành cho lễ tết. Đó là một phần đời sống tâm linh, là sợi dây nối liền quá khứ – hiện tại – tương lai. Những chuyến đi như của bà Thuận không chỉ là sự tưởng nhớ người đã khuất, mà còn là bài học sống động về đạo hiếu, về tình người, về những giá trị không bao giờ phai nhòa theo năm tháng.